Cảm ơn
Tôi mở balo, đám kẹo đầy màu sắc vừa hay rơi vào tầm mắt. Bên cạnh chiếc laptop màu đen ảm đạm và nặng nề, mấy cây kẹo xanh đỏ tím vàng bỗng chốc khiến tôi cảm thấy dễ chịu. Khoé miệng chẳng biết từ bao giờ đã khẽ nở một nụ cười. Có lẽ thật khó để quên những cây kẹo này, khó để quên con người cẩn thận ngó trước ngó sau rồi mới dám bước về phía tôi để đưa một bọc đồ mà chính họ đã dành tâm ý để đem tặng. Tôi sẽ không quên dòng tin nhắn mà tôi đọc được khi còn dắt xe trong bóng tối “Không biết ở đâu thì đến chừng đó hỏi”. Vài lần thất bại, vài lần tổn thương, những sự quan tâm như vậy lại bỗng nhiên trở thành vô giá. Thật vui vì có thể giống trẻ con trong mắt ai đó, nghe dỗ dành những chuyện ngốc nghếch. Thật vui vì mình vẫn là một sự đặc biệt, một sự ngoại lệ trong lòng họ. Thật vui vì ở một nơi đầy người xa lạ, vẫn có một đôi mắt khiến mình không cảm thấy cô đơn. Cũng chẳng biết tình cảm như vậy là vì yêu thích hay quý mến. Nhưng dù sao thì vẫn muốn được nói lời cảm ơn, cảm ơn