"Bên anh nắng rồi à?- Bên em thì vẫn mưa.
Anh thương ai rồi à?- Còn em thì vẫn chưa."
Hai dòng ấy, em nhập rồi em xóa. Em thật lòng muốn hỏi anh rằng anh còn thương em không?
Thỉnh thoảng em thèm được nghe cái giọng trầm trầm của anh thì thầm bên tai em rằng "Anh thương em". Anh từng bảo em rằng, chỉ yêu thôi sẽ không đi cùng nhau đến cuối cuộc đời được. Chữ "thương" không chỉ là tình cảm giữa hai người mà còn có cả sự cảm thông, sự sẻ chia và trách nhiệm. Bây giờ liệu anh còn mấy phần yêu, mấy phần thương nữa? Chắc yêu cạn rồi thì thương cũng chẳng còn muốn giữ. Anh thấy không, yêu và thương vẫn chưa đủ để mình đi đến cuối đời cùng nhau, vậy em cần thêm gì nữa, hả anh?
Ngày vắng anh phố cũng mất đi cái hồn của nó. Vắng anh, phố chợt nhạt màu, từng dòng người đi qua cũng ảm đạm, tiếng cười nói thiếu đi sự vui tươi, tiếng cô bán hàng rong cũng trở nên mệt mỏi, khó nghe. Em từng vì yêu anh mà yêu cả thành phố, giờ xa anh, phố chỉ còn lại những kỉ niệm khiến em thương nhớ...

Tình yêu mình từng bình yên đến mức em nghĩ sẽ chẳng có lí do gì để cho mình xa nhau được. Chúng mình chẳng cãi vã, luôn cảm thông cho những nỗi niềm của nhau, thấu hiểu hết niềm vui nỗi buồn của nhau. Hình như hiểu nhau quá khiến mình xa nhau, anh nhỉ?
Ảnh: Copy

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Câu chuyện nhỏ của gia đình

Chênh vênh hai mươi mốt