Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2018

Câu chuyện nhạt nhẽo :((

Hình ảnh
Bạn cùng phòng của tôi có rất nhiều ảnh dán trên tường, một số có mặt tôi. Nằm một mình, tôi nhìn lại tất cả những bức ảnh ấy, tôi chợt phát hiện ra, cô ấy chụp ảnh rất nhiều, và cũng rất nhiều người xuất hiện trong những bức hình của cô ấy. Nhìn lại mình, ảnh của tôi hầu hết là ảnh selfi, và những người bạn hình như cũng có thể đếm được. Tôi nghĩ rất nhiều, từ quá khứ cho đến hiện tại. Số người tôi quen biết cũng không phải ít, một số người từng trò chuyện thâu đêm suốt sáng, nhưng lâu dần, những tin nhắn cũng ít đi, bây giờ hình như chẳng còn lí do gì để mà bắt đầu lại. Tôi lục lại những tin nhắn cũ, tôi từng nói với họ những chuyện nhảm nhí vô cùng, vậy mà có thể kiên trì ngồi gõ từng chữ hàng tiếng đồng hồ về những thứ vô bổ. Hóa ra tôi cũng đã từng như thế, nói những chuyện trên trời dưới đất, chẳng rõ cái chủ đề gì... Bây giờ, hình như tôi khác trước. Những câu chuyện trở nên thật khó khăn. Tôi chẳng có gì để nói, để tiếp tục cuộc hội thoại. Nghe người ta kể chuyện của họ t

Một ít vụn vặt tuổi thơ

Hình ảnh
Sau cơn bão, trời quang hơn, phòng trọ bé tí dột nước ướt nhẹp. Một mình lúi húi quét nước, lau cho khô ráo. Bất chợt nhớ về những ngày sau bão ở quê, mây chưa tan hết nhưng trời cũng quang hơn, cây cối mang một màu xanh tươi mới sạch sẽ, bầu không khí ngập hơi nước, cả nhà chung tay dọn hết cành cây, lá đổ giữa sân. Chú hàng xóm đứng bên kia hàng cọ hỏi vọi:"Trên nớ can chi không bác?", cha tôi vừa ôm mấy cành cây khô gãy văng giữa sân gác lên bờ chạch để hôm sau làm củi vừa trả lời:"Không can chi chú ạ. Dưới nớ thì răng?" - "Dưới ni cũng không can chi. Có cái áo nước lên, để tui ra coi thử không cá ra hết". Mấy cha con mẹ con lại mỗi người một tay, con mèo con lông lá lù xù, khó chịu vì ẩm ướt liền nhảy phốc lên mái nhà hóng nắng, mấy con chó con kháo nhau chạy ra vườn trêu mấy con nhái, chẳng mấy chốc đã ướt sũng nước.... Cơn gió cào cấu vừa đi qua, cây cối nghiêng hẳn về một bên, mưa xối xả làm con đường đất trôi hết lớp đất mùn phía trên, trông sạch
Hình ảnh
"Bên anh nắng rồi à?- Bên em thì vẫn mưa. Anh thương ai rồi à?- Còn em thì vẫn chưa." Hai dòng ấy, em nhập rồi em xóa. Em thật lòng muốn hỏi anh rằng anh còn thương em không? Thỉnh thoảng em thèm được nghe cái giọng trầm trầm của anh thì thầm bên tai em rằng "Anh thương em". Anh từng bảo em rằng, chỉ yêu thôi sẽ không đi cùng nhau đến cuối cuộc đời được. Chữ "thương" không chỉ là tình cảm giữa hai người mà còn có cả sự cảm thông, sự sẻ chia và trách nhiệm. Bây giờ liệu anh còn mấy phần yêu, mấy phần thương nữa? Chắc yêu cạn rồi thì thương cũng chẳng còn muốn giữ. Anh thấy không, yêu và thương vẫn chưa đủ để mình đi đến cuối đời cùng nhau, vậy em cần thêm gì nữa, hả anh? Ngày vắng anh phố cũng mất đi cái hồn của nó. Vắng anh, phố chợt nhạt màu, từng dòng người đi qua cũng ảm đạm, tiếng cười nói thiếu đi sự vui tươi, tiếng cô bán hàng rong cũng trở nên mệt mỏi, khó nghe. Em từng vì yêu anh mà yêu cả thành phố, giờ xa anh, phố chỉ còn lại những kỉ