Câu chuyện nhạt nhẽo :((
Bạn cùng phòng của tôi có rất nhiều ảnh dán trên tường, một số có mặt tôi. Nằm một mình, tôi nhìn lại tất cả những bức ảnh ấy, tôi chợt phát hiện ra, cô ấy chụp ảnh rất nhiều, và cũng rất nhiều người xuất hiện trong những bức hình của cô ấy. Nhìn lại mình, ảnh của tôi hầu hết là ảnh selfi, và những người bạn hình như cũng có thể đếm được. Tôi nghĩ rất nhiều, từ quá khứ cho đến hiện tại. Số người tôi quen biết cũng không phải ít, một số người từng trò chuyện thâu đêm suốt sáng, nhưng lâu dần, những tin nhắn cũng ít đi, bây giờ hình như chẳng còn lí do gì để mà bắt đầu lại. Tôi lục lại những tin nhắn cũ, tôi từng nói với họ những chuyện nhảm nhí vô cùng, vậy mà có thể kiên trì ngồi gõ từng chữ hàng tiếng đồng hồ về những thứ vô bổ. Hóa ra tôi cũng đã từng như thế, nói những chuyện trên trời dưới đất, chẳng rõ cái chủ đề gì... Bây giờ, hình như tôi khác trước. Những câu chuyện trở nên thật khó khăn. Tôi chẳng có gì để nói, để tiếp tục cuộc hội thoại. Nghe người ta kể chuyện của họ t