Chênh vênh hai mươi mốt
Năm nay tôi là sinh viên năm ba, tôi hai mươi mốt tuổi ... và cha mẹ tôi đã sáu mươi. Mới đây tôi tìm thấy một bức ảnh gia đình vào khoảng hơn mười năm trước. Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy mình, tôi khẽ cười khi thấy anh trai tôi nhưng tôi hoảng hốt khi nhìn thấy cha mẹ tôi. Hồi ấy cha mẹ tôi chưa đến năm mươi, tóc cha mẹ tôi chưa bạc, và dáng vẻ chưa "hiu hắt" như bây giờ! Thỉnh thoảng tôi sẽ về thăm nhà vào ngày chủ nhật, mẹ tôi uống rất nhiều thuốc, còn cha tôi dần thuê người ta cấy hái thu hoạch. Hồi trước trong tiềm thức của tôi, cha tôi là một người đàn ông cao lênh khênh. Còn bây giờ, tôi nghĩ cha tôi chắc chỉ tầm một mét sáu mươi mấy thôi. Là tôi cao lên? Hay do cha tôi còng xuống? Thỉnh thoảng thấy ai đó đổi hình đại diện thành màu đen và những câu bình luận chia buồn, tôi đều chỉ im lặng. Không bày tỏ cảm xúc cũng không bình luận câu nào. Tôi chỉ lặng lẽ thở dài. Thời gian chính là nhẹ nhàng như thế, nhưng cũng khắc nghiệt như th